Cuộc đời bế tắc vì cha mẹ nghèo

Sống trong cảnh nghèo khổ, bố mẹ ngày nào cũng đánh chửi nhau, bỏ mặc con cái, tôi tự bươn chải kiếm sống từ bé, lông bông và tự ti.

Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông, có ba chị em. Bố mẹ bị hiếm muộn nên lấy nhau sớm nhưng mãi hơn 30 tuổi mới sinh tôi. Bố không được đi học nên không biết chữ và có vấn đề về thính giác. Mẹ tôi khá hơn, được đi học đến hết cấp ba, nhưng cả hai bố mẹ đều không giỏi ăn nói.

Từ bé, tôi đã sống trong tuổi thơ mà bố mẹ ngày nào cũng đánh chửi nhau, bỏ mặc con cái. Vì nghèo nên ngay từ bé, chúng tôi đã phải tự bươn chải làm việc nhà, đi bắt cua, bốc gạch thuê kiếm tiền. Lớn hơn một chút, khi học cấp hai, mỗi khi nghỉ Tết hoặc nghỉ hè, chúng tôi phải đi lên thành phố để giúp việc, làm phụ cho quán ăn để kiếm tiền. Tôi đã quen với những tai nạn như bỏng, ngã xe…

Từ bé, tôi đã luôn ngưỡng mộ nhà hàng xóm, bạn bè được ăn ngon và được bố mẹ yêu thương, nhẹ nhàng. Tôi luôn cảm thấy tự ti vì nhà mình nghèo, vì bố mẹ không biết cách giao tiếp. Kể cả bây giờ, khi đã lớn, đi đây đi đó, nhưng sự tự ti trong tôi vẫn còn nguyên. Lên đại học, tôi vừa học vừa làm, được một thời gian rồi cũng bỏ ngang, làm việc gì cũng nhanh chán, không chịu cố gắng, không chịu được áp lực, cứ lông bông mãi, nên nhiều khi không hiểu cuộc sống này có ý nghĩa gì?

>> Gia đình độc hại

Rất nhiều lần tôi muốn từ bỏ cuộc sống, nhưng lại thấy mình hèn nhát và có tội với bố mẹ. Hiện giờ, tôi đã lấy chồng và có con chín tháng tuổi. Nói qua về chồng hiện tại, anh là một người rất giỏi, hiền lành và cũng trải qua vài ba mối tình (bản thân tôi vẫn hay so sánh mình với người khác rồi lại thấy tự ti). Tôi biết ơn chồng rất nhiều vì đã giúp đỡ mình (dù anh không biết quá khứ của tôi) nhưng cũng cảm thấy rất có lỗi bởi vẫn hay âm thầm đem tiền về cho bố mẹ và các em tôi học hành. Nhìn bố mẹ vất vả, bị mọi người khinh thường, quả thức tôi không đành lòng.

Tôi luôn linh cảm cuộc hôn nhân của mình không môn đăng hộ đối (gia đình chồng không phản đối và cũng không quan trọng chuyện tiền bạc) vì tự nhận thấy bản thân mình quá kém cỏi. Một số lần, tôi muốn tự kinh doanh, nhưng chồng lại chỉ muốn vợ tập trung chăm con nên tôi lại thôi…

Giờ đây, tôi muốn kiếm tiền phụ giúp gia đình, và nâng cao giá trị bản thân. Tôi muốn đưa bố mẹ và các em khỏi cảnh “chân lấm tay bùn”. Nhìn mọi người làm việc dưới cái nắng như thiêu đốt, tôi thật không cam lòng. Nhưng tôi trăn trờ không biết mình nên học gì và làm gì đây?

Trần Bảo Châu

>> Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.

Bình luận

Bình luận

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *